Bởi em có thể hồi sinc lại trong chính ngọn lửa của mình...
Bạn đang xem: AMP : Đại lý xe bất ngờ nổi tiếng vì... bị đối thủ chơi khăm
Hãy hót lên đi Phụng Hoàng Lửa
Bởi em có thể hót giỏi hơn vào chính kiếp sau của mình...
Chương 00: Prologue
Fic : Phụng Hoàng Lửa
Tác giả : Yonhi Miawa
Thể loại : Romance, kích hoạt, Fantasy
Raiting : K
Sumary: Ba cô gái mười bảy tuổi vào một lần đứng đợi nhau ở ngã tư Hàng Xanh, đã bị một nhỏ chim phụng hoàng rực rỡ giáng xuống người, đến lúc định thần lại được thì cả cha đã thấy bản thân mình bị lạc về quá khứ cách đây mấy trăm năm...
Chuyện gì đã xảy ra và phải làm thế nào mới có thể cù trở về được đây
Warning : Vì "Phụng Hoàng Lửa" của tôi dựa vào lịch sử , nhưng trong đó đã hư cấu hết 80% nên tôi không đảm bảo hình tượng nhân vật trong fic so với nguyên mẫu của lịch sử.
"Phụng Hoàng Lửa" được post lên diễn đàn chính , đó là accvn.net và trang chủ Yonhi's fiction .
"Phụng Hoàng Lửa" là tâm huyết của Yoh , nếu các bạn muốn trích dẫn 1 phần tuyệt toàn bộ thì xin báo với Yoh 1 tiếng
Xin cám ơn tất cả mọi người...
Prologue
Xuất kiếm khỏi bao, dâng trào sát khí
Gió khuất trăng mờ giữa chiến trường ảm đạm thê lương...
Thân là nam nhi phải trung can nghĩa đảm...
Một mình xông pha giữa chốn vạn mã thiên quân
Nàng...
Tình nhi nữ, ta nợ từ kiếp trước...
Nụ cười dịu dàng của nàng, ai có thể nào quên
Hoa đào lay soi mắt nàng mờ lệ...
Lòng ta đoạn trường khi thấy lệ nàng rơi...
Quyết Biệt Thi
Giữa hai hàng bố quân
Mưa tháng tía lất phất trên đường hành quân
Giá như ta còn có thể cùng nàng...
... dạo chơi dưới mưa xuân
Quyết Biệt Thi
Giữa nhì hàng cha quân
Biết khúc biệt ly vì ta ai hát...
Đường xuống cửu tuyền không có được mưa xuân
Quyết biệt thi...
Giữa muôn trùng vạn mã thiên quân..
Nếu ta có thể được chết trên tay nàng...
Thì một đời cũng không uổng kiếp nhân sinch...
(Quyết biệt thi _ Hồ Ngạn Bân)
hồi 1 ngã tư xanh
"Lâm Yên! Chỉ còn bố mươi phút nữa là đến chín giờ, bà mà không có mặt đúng giờ tại ngã tư Hàng Xanh là chết với hai đứa tụi tui đó nghe chưa"
Lâm Yên nhăn mặt giơ chiếc điện thoại di động ra xa khỏi tai mình lúc cái giọng lanh lảnh của Đường Sương vang lên rõ mồn một . Rõ khổ! Lâm Yên than thầm vào bụng, nó đã nói là nhớ rồi, thế mà cứ chốc chốc lại nhắn tin và gọi điện đến đôn thúc, nhắc nhở vì thấy tầm tám giờ rưỡi rồi mà thủy tầm thường vẫn không thấy nó ló mặt lên . Lâm Yên lo lắng ngó chiếc đồng hồ nhỏ nhắn đeo trên tay mình . Cây kyên ổn dài đã chỉ đến số sáu, tức là nó còn tầm tía mươi phút nữa để đến ngã tư hàng xanh theo lời hăm dọa của Đường Sương, nếu không muốn bị cô bạn thân này xử nát như tương tàu.
Xốc lại chiếc ba lô đỏ nặng trịch đựng đủ thứ tá lả cần thiết cho một chuyến đi dã ngoại, Lâm Yên hết đứng lại ngồi ở nhà chờ xe pháo buýt . Nó rủa thầm những chiếc xe cộ buýt trời đánh ấy - khi không cần thì nhan nhản mà khi cần thì đợi muốn nổ cả mắt mà vẫn không thấy chiếc nào . Đến lúc đã chịu hết xiết, Lâm Yên xăm xăm tiến tới ông xe pháo ôm đang ngồi gác chân chữ ngũ trên chiếc xe pháo wave sơn đỏ của mình . Thấy Lâm Yên trờ tới, ông xe pháo ôm vội vàng gấp tờ báo qua một bên, gác chống xe xuống, đoạn thảy mang lại nó cái nón bảo hiểm lòe loẹt rộng rinch - nhằm bít mắt đội ngũ "bồ câu" đang ráo riết tuần tra thành phố - để đi đường . Lâm Yên ngồi sau xe của ông tài xế, mắt nó như muốn đứng tròng lúc nhìn thấy cây klặng dài đã chỉ đến bé số mười . Lạy thánh Ala! Nếu tới trễ chắc chắn nó sẽ bị Cát Tường và Đường Sương đến lên đĩa làm gỏi, vì cái tội đã lười lại còn giỏi đi trễ của mình . Nhanh khô lên! Chạy nkhô cứng lên bác tài ơi!
Trong lúc Lâm Yên vào bụng lo sốt vó vì phen này không khéo sẽ bị xử hội đồng, thì tại một ngôi chùa nằm tức thì ngã tư Hàng Xanh, Cát Tường và Đường Sương đang đứng nép mình vào tàn cây xanh mát trước hiên chùa . Tụi nó vai thì đeo cha lô, miệng thì ngậm ống hút từ lon nước ngọt, mắt thì ngó chiếc đồng hồ trên tay- vì chỉ còn năm phút nữa thôi là sẽ đến chín giờ thế nhưng mãi mà vẫn không thấy mặt mũi Lâm Yên nơi nào . Cát Tường lục tục móc chiếc điện thoại Notê ra, tay nó rà theo số điện thoại của Lâm Yên tính bấm, nhưng nghĩ sao lại thôi vì vào một buổi sáng nó đã gọi liên tiếp hơn bố cuộc, gọi nữa e hết tiền hết cạc trong lúc cần kiếp thì lại càng khổ hơn.
- Không biết giờ này bà Yên đi đến đâu rồi! Hôm nay là chủ nhật nên người ta đua nhau đổ ra đường, bả dám đang dám kẹt xe lắm.
- Vừa phải thôi! Đổ thì đổ chứ! Như tui với bà ở tít quận Gò Vấp, Bình Phú mà vẫn đến đúng giờ được đó thôi . Nếu biết hôm nay chủ nhật người ta đổ ra đường thì liệu mà đi sớm đi! Cớ sao đến giờ mới bắt đầu?
Nghe Cát Tường viện cớ đường đông hòng giảm nhẹ tội đến Lâm Yên, Đường Sương quắc mắt lên nhìn nó khiến cho Cát Tường rụt cổ le lưỡi vì sự đáng sợ của bạn mình . Đường Sương quăng lon nước ngọt đã uống hết vào chiếc thùng rác gần đó một cách thô bạo, nó một tay chống nạnh một tay bít trán để tránh ánh nắng mặt trời và rảo mắt nhìn quanh để coi bóng dáng Lâm Yên hiện đang lưu lạc ở nơi nào . Đường Sương mím môi xốc lại chiếc ba lô đã bắt đầu trĩu nặng trên đôi vai vì hành lý quá ư cồng kềnh. Thấy Cát Tường đã đứng hết nổi mà phải lết vào trong chùa ngồi, Đường Sương bất đắc dĩ cũng phải ngồi xuống theo bạn mình, mà trong bụng tả oán Lâm Yên hết lời . Lâm Yên ơi là Lâm Yên! Bà mà đến trễ nữa thì chết xác với tui.
Ánh mặt trời lúc này thôi những tia nắng dịu nhạt mà bắt đầu trở nên chói chang . Ngã tư Hàng Xanh lúc này chộn rộn những tiếng còi bấm inh tai cùng với tiếng động cơ xe pháo máy chát chúa . Tất cả khuấy phổ biến lại với nhau tạo thành một nồi lẩu âm tkhô cứng, khiến Cát Tường và Đường Sương phải nép sát vào vào chùa - Lúc chốc chốc lại có những chiếc xe lấn tuyến chạy vụt qua . Cát Tường ngồi chống tay lên cằm nhìn dòng xe cộ đông đúc ở bên ngoài . Nó vội vàng lách người qua một bên Lúc có một người phụ nữ thanh lịch trọng từ vào chùa đi ra, tay vung vẩy chiếc túi xách domain authority đắt tiền và hăng say trò chuyện vào điện thoại với một nét mặt cực kỳ vui vẻ . Đi phía sau người phụ nữ là một người thanh niên khoác áo phông màu đen, đầu đội chiếc nón lưỡi trai sùm sụp che kín nửa khuôn mặt trông vô cùng mờ ám, khiến Cát Tường cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp sửa xảy ra . Đúng như linch tính mách bảo của nó, người phụ nữ sang trọng vày mải say sưa nói chuyện điện thoại, mà không biết gì đến bao quanh liền bị người tkhô nóng niên đang đi phía sau vọt lên . Bất thần, anh ta giựt lấy cái túi xách trước Lúc bà ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì và co giò vọt lẹ ra khỏi chùa để tẩu thoát, sau khi thực hiện trót lọt hành vi cướp giật của mình .
- Cướp! Bớ người ta cướp! Cướp...
Trong tích tắc, người phụ nữ Khi thấy tay trống không đã hiểu ra hết mọi chuyện liền vội vàng chạy theo và gào toáng lên, hòng muốn sao có ai đó bắt được tên cướp ấy để thu hồi lại chiếc túi xách chứa mười triệu vào đó của mình . Không đợi người phụ nữ phải kêu cứu lần thứ nhì, Cát Tường đứng bật dậy và lao ra khỏi chùa nkhô giòn như một tia chớp . Thấy tên cướp đang hấp tấp chạy vào một nhỏ hẻm nhỏ gần đó, Cát Tường mím môi vung tay lên và ném mạnh lon nước đang uống dở trên tay mình về cái bóng dáng lêu khêu tê . Chỉ nghe một tiếng "hự" vang lên, lon nước rơi xuống lòng đường kéo theo "nạn nhân" của mình té sóng xoài ra đất . Chiếc túi xách trong tay tên cướp văng ra và không đợi cho hắn ta kịp thời ngồi dậy, Cát Tường đã nkhô nóng chóng trờ tới và bẻ ngoặt tay tên cướp ra đằng sau khiến hắn hết đường cựa quậy . Trông thấy tên cướp đã bị chế ngự, người phụ nữ lịch sự trọng vội vàng thu hồi lại chiếc túi xách nằm chỏng chơ trên đường . Kiểm tra thấy vào túi không bị mất mát đồng nào, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm . Khuôn mặt đang lo lắng tột cùng liền giãn ra rồi con quay sang trọng Cát Tường - đang cùng với Đường Sương giao tên cướp lại đến lực lượng công an vừa ập tới - và lên tiếng cám ơn rối rít khiến nó ngượng chín cả người .
- Cám ơn! Cám ơn.. cháu! Nếu không có cháu thật cô không biết phải làm sao nữa.Cám ơn cháu nhiều lắm!
- Không có gì đâu ạ! Chỉ là việc cháu nên làm thôi!
Cát Tường lễ phép đáp lại lời người phụ nữ lịch sự trọng khi thấy bà cám ơn mình luôn miệng . Vẫy tay chào hai chú công an mang đến đến lúc tất cả đã áp giải tên cướp lên xe để trở về đồn, Cát Tường thủng thẳng trở lại ngôi chùa và ngồi phịch xuống chiếc ghế đá đặt hờ hững ở trước hiên . Không màng đến những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đang nhìn về phía mình, nó chụm môi huýt sáo theo bài nhạc vu vơ nào đó trong đầu ra chiều vui vẻ, đến nỗi Đường Sương đang rà tay lên chiếc đồng hồ trên cũng phải đưa mắt nhìn nó và hỏi dò .
- Bà có vẻ vui quá ha .
- Chứ sao? "Sao chổi" tui mà cũng có thể làm được việc tốt mà.
Cát Tường hớn hở đáp lời Đường Sương, đôi giày Adidas của nó cọ cọ xuống những viên gạch xanh xám gồ ghề của sân chùa phát ra nhữg tiếng kêu kin kít vui tai . Bờ môi xinc xinc hơi hé cười khi nhớ lại lời cám ơn của người phụ nữ được mình lấy lại túi xách Khi nãy . "Sao chổi" như nó mà cũng được người khác cám ơn sao?
- Cát Tường! Tui đã nói bao nhiêu lần rồi là bà không phải sao chổi! Bà không gây xui xẻo đến bất cứ ai hết! Are you understand?
Thấy Đường Sương vừa nói tiếng ta vừa lồng tiếng tây mang lại những trường hợp nói chuyện nghiêm chỉnh, Cát Tường vào phút chốc liền cười phá lên vì ngộ nghĩnh nhưng rồi yên ổn bặt khi chạm phải ánh mắt không hài lòng của Đường Sương . Cô nhỏ này Khi giận thì tuyệt đối không thể đùa.
- Ờ thì tui không phải sao chổi! Biết đâu là sao quả tạ không chừng?
Cát Tường vừa dứt lời liền cười mím chi Khi thấy đôi lông mày của Đường Sương đã dính liền với nhau . Thấy bạn mình đượm vẻ giận dỗi, Cát Tường thôi không cười nữa và vờ đánh mắt lên chiếc đồng hồ đeo trên tay mình . Ồ! Đã hơn chín giờ rồi mà bóng dáng của Lâm Yên như bóng nhạn biệt tăm . Phen này bà chết với Đường Sương, Lâm Yên! Một lúc nó đã nổi giận thì tui cũng không thể dập tắt được cơn xịt trào của núi lửa đâu...
- Cát Tường! Đường Sương! Tui tới rồi đâyyyyyy!!!
Trong phút chốc, sự im lặng kéo dài của Đường Sương và Cát Tường đã bị phá vỡ lúc một giọng nói lanh lảnh từ xa vọng tới . Chiếc ba lô màu đỏ nhấp nhô theo nhịp chạy và khuôn mặt trái xoan đỏ bừng dưới ánh nắng mặt trời của Lâm Yên hiện ra . Lâm Yên sau khi trả tiền đến ông tài xế lái lụa - trổ hết ba mươi sáu chiêu chạy, ép, leo lề, luồn lách làm sao cho không bị công an tóm và tránh khỏi nạn kẹt xe cộ - liền vội vã chạy vào bên trong chùa và nở một nụ cười tươi rói khi trông thấy hai đứa bạn đang ngồi dựa lưng vào nhau để chờ đợi mình .
Trông thấy đã chín giờ hơn Lâm Yên mới xuất đầu ló dạng, Đường Sương liền đứng phắt dậy khiến Cát Tường muốn té nhào ra đất vì quá bất ngờ . Đôi mắt xám trong vắt của nó lấp lánh những tia nhìn đe dọa khiến Lâm Yên phải lùi lại vài bước, và tay thì đưa lên thủ thế lúc ngửi thấy mùi sát khí tỏa ra từ bạn mình .
Xem thêm: Bắt Gặp Xe Limousine Mercedes-Maybach S600 Pullman Ngoài Đời Thực
- Ê! Thôi mà! Tui biết lỗi của tui rồi! Làm ơn đi! Chỉ một lần này thôi! Duy nhất một lần này thôi!!
- Câu này từ thưở đi mẫu giáo cho tới giờ tui nghe tổng cộng cả thảy chín trăm chín mươi chín lần rồi . Còn câu nào khác xuất xắc hơn không?
Đường Sương vừa nói vừa tiến lại gần Lâm Yên . Nó bẻ các ngón tay lại với nhau nghe kêu rôm rốp làm Lâm Yên vội vàng lùi lại phía sau từng bước một, thế nhưng rủi cầm cố sau lưng đã là bức tường xám xịt cản trở đường tẩu thoát của nó . Không còn cách nào khác, Lâm Yên đành phải gãi đầu cười trừ .
- Thôi mà! Tui biết lỗi rồi! Lần sau tui mà còn đi trễ thì tui sẽ không xuất hiện trước mặt bà nữa .
- Thật không? - Đường Sương một tay chống nạnh, một tay còn lại thu thành nắm đấm và gõ nhẹ vào đầu Lâm Yên, bờ môi nó hé một nụ cười mang dấu ấn của "thiên thần Lucifer" chính hiệu - Lần sau bà mà còn đi trễ nữa thì nhừ đòn với tui, nhá .
Lâm Yên nhe răng cười trừ, nó vội vàng hất tay Đường Sương ra và chuồn ra phía sau lưng Cát Tường núp, đoạn đưa tay làm mặt xấu để trêu bạn mình, Lâm Yên cũng không quên nhõng nhẽo với Cát Tường, khi thấy cô nhỏ giang nhì tay ra như muốn che chở nó thoát khỏi sự khủng bố của tử thần .
- Ma ma, page authority pa dọa cho con nhừ đòn kìa! Con không chịu đâu .
- Con ngoan, để đó má lo! - Cát Tường cười tươi Lúc Lâm Yên bắt đầu làm nũng . Nó hất đầu về phía Đường Sương- đang nheo mắt lại- vì thấy Lâm Yên lấy Cát Tường làm lá chắn, đoạn nhỏ nhẹ giãi bày - Này! Đường Sương! Tui với bà có một mụn con thôi . Yêu nó còn không hết sao lại nỡ đánh nó nhừ đòn hả? Bà ác vừa vừa thôi chớ!
- Ê! Vô độc bất... phụ nữ à nha . Lâm Yên lúc nào cũng đi trễ là bởi vì bà chìu nó quá đấy . Con dám chống lại phụ vương, vợ dám chống lại chồng! Loạn rồi! Loạn rồi! Gia môn bất hạnh! Linc hồn tổ tiên nơi chín suối xin đừng oán trách bé cháu bất hiếu vì không thể giữ nổi hòa hiếu vào nhà! Bây giờ không tề gia trị quốc e sau này khó bình... thiên hạ . Thôi thì nay ta ra tay vì đại nghĩa diệt thân.
Đường Sương vừa nói vừa vờ vuốt râu, nét mặt nó nghiêm lại và một tay thì chấp sau lưng hệt như đang đóng phyên ổn kiếm hiệp, khiến Lâm Yên và Cát Tường ôm nhau cười rũ rượi . Thấy nhị đứa bạn cười nắc nẻ, Đường Sương xốc ba lô lên vai rồi đuổi theo Lâm Yên đang vừa chạy vừa cười phía trước trong lúc Cát Tường thì vội vã đuổi theo sau .
Chạy đuổi mệt một hồi, Lâm Yên vội vàng giơ hai tay lên ra dấu đầu hàng vì không thể chạy nổi vì chưng đôi chân đã muốn rụng rời . Bên cạnh nó, Cát Tường đang đứng dựa lưng vào tường thở dốc, trong những khi Đường Sương đang ngóng coi có chuyến xe nào về Biên Hòa hay không để cả tía kịp chuyến đi chơi thác Giang Điền của mình.
Bầu trời trong xanh cao vời vợi hơn bao giờ hết, những áng mây trắng như bông gòn trôi nhè nhẹ trên nền trời khoáng đãng xanh lơ . Thế nhưng không hiểu sao tất cả chúng đều đột ngột ngừng trôi và đứng bất động lại, để rồi cuộn vào nhau thành một cơn lốc xoáy . Những cơn gió đang thổi vi vu rì rào bỗng đột ngột tăng tốc, tạo thành những âm tkhô nóng rin rít khiến bố đứa tụi nó phải đứng túm tụm lại một chỗ . Cát bụi được gió cuốn tung từ mặt đường thổi thốc vào mặt khiến cả cha phải nhắm tịt mắt lại vì sợ bị tổn thương.
Trong phút chốc, bầu trời đang xanh vào bỗng trở nên bàng bạc và đỏ rực như màu máu, khiến tất cả người đi đường vội vàng tăng ga, cố trở về nhà càng nkhô nóng càng tốt vì điềm báo một cơn mưa lớn có lẽ sẽ xảy ra . Chính vì ai cũng sợ, chính vì ai cũng lo lắng và chính vì ai cũng vội vàng nên chẳng mấy chốc ngã tư Hàng Xanh đã đặc kín những xe và rơi vào tình trạng tắt nghẽn giao thông . Mặc cho sự náo loạn, mặc mang đến tiếng động cơ xe cộ máy rú lên ầm ầm, bầu trời càng ngày càng đỏ đến nỗi Lâm Yên, Đường Sương và Cát Tưởng những tưởng nếu có mưa thì đó là sẽ là một cơn mưa máu đỏ ngập cả bầu trời . Xốc lại chiếc bố lô nặng trịch trên vai rồi chạy túa vào một hàng quán bên cạnh để cài chiếc áo mưa giấy phòng lúc trời đổ mưa, cả ba đứa tụi nó chợt nghe thấy một âm tkhô cứng du dương trong trẻo bất thần rót vào tai mình. Trong khoảnh khắc, lúc tía đứa còn đang đưa mắt nhìn nhau vì không hiểu âm thanh khô thánh thót kỳ lạ, khiến người khác lâng lâng bay bổng và ngập tràn niềm hạnh phúc lạ lùng ấy từ đâu ra, thì bỗng xuất hiện một chuyện vô cùng kỳ lạ mà từ trước đến nay tụi nó chưa hề nhìn thấy bao giờ
Từ trên bầu trời đỏ như máu, bỗng nhiên xuất hiện một nhỏ chlặng to lớn, oai nghi với bộ lông đỏ óng mượt rực rỡ . Đôi mắt long lanh như nhì giọt nước lấp lánh mở lớn đồng thời con chyên ấy cất tiếng hót du dương mượt mà, đúng là âm tkhô hanh thánh thót mà Khi nãy tía đứa tụi nó đã nghe thấy . Chính vì thế nên không hẹn mà cả cha đều đứng chôn chân tại chỗ vày sửng sốt tột độ vì cảnh tượng quá ư kỳ lạ như thế này.
Không màng đến ba đứa nhỏ gái đang đứng ngẩng mặt lên bầu trời rồi há hốc miệng ra như bị ai điểm huyệt, những người đi đường ai nấy đều đang cố gắng trở về nhà càng nkhô cứng càng tốt vì sợ trời sẽ bất thần đổ mưa . Từ bầu trời đỏ như máu, bé chim đỏ to lớn, oai nghi, rực rỡ từ từ vươn cái cổ xinh đẹp của mình về phía trước . Tiếng hót thánh thót của nó càng ngày càng trở nên mãnh liệt, uất nghẹn và dồn dập, hệt như muốn trút bỏ lại tất cả mọi thứ trên thấy gian này để hóa thành hư vô . Đột ngột không báo trước, bé chyên đỏ rực rỡ ấy cất lên tiếng kêu vang vọng lanh lảnh . Nó vươn đôi cánh xinc đẹp của mình ra rồi từ từ lao xuống chỗ ba đứa tụi nó đang đứng đờ mặt với một tốc độ như vệ tinc nhân tạo phóng vào không gian . Nhìn thấy bé chyên ổn lửa xinh đẹp từ trên bầu trời lao thẳng về phía mình, Đường Sương, Cát Tường và Lâm Yên đều sợ tái cả mặt . Tụi nó vội nhắm tịt cả mắt, đoạn lấy tay bịt mặt lại vì ánh sáng đỏ rực rỡ từ người con chyên ổn kỳ lạ ấy tỏa ra . Trong phút chốc, cả bố đứa tui nó cảm thấy tiếng gió thổi ào ào bên tai mình, tiếng trái tlặng bỗng chốc đập nhanh khô lạ thường và một sức ép mãnh liệt từ đâu ập tới khiến tụi nó cảm thấy vô cùng khó thở và buồn nôn. Đến Khi tất cả những cảm giác ấy nhanh khô chóng vụt qua và trở lại như bình thường, bố đứa tụi nó mới từ từ hé mắt nhìn size cảnh qua những kẽ tay của mình, nhưng đến Khi trông thấy những gì bày ra trước mắt thì tụi nó mới thấy hối hận vô cùng . Biết thế chẳng thà đừng mở mắt ra còn hơn ...
hồi 2 ngộ nhận
Phải nói chính xác hơn là trong cuộc đời của Lâm Yên, Cát Tường và Đường Sương, những lần tụi nó hoa mắt chóng mặt lúc đi tàu lượn siêu tốc, những lần tyên ổn giật thon thả thót lúc vào rạp coi phyên ổn ma, những lần trống ngực đập thình thịch và la hét muốn bể nhà lúc chơi lỗ đen vũ trụ, những lần sợ hãi ngơ ngác lúc coi một bộ phim được để cử giải Osoto mà tự hỏi "nó muốn nói gì vậy bay?", thì bây giờ hãy lấy tất cả những cảm giác đó, đem trộn tầm thường để chúng hòa quyện lại với nhau thì sẽ tạo ra một cảm giác không bút nào tả xiết của tụi nó như lúc này.
Giữa một đám người ăn bận "cải lương" hoa lá hẹ, một đám người vai sở hữu giáo mác sáng ngời, một đám người có lẽ đang thảo luận cái gì đó thế nên miệng mồm họ mới há hốc ra mà để nguyên hiện trạng, lúc trông thấy ba đứa nhỏ gái ăn bận kỳ quái đứng chình ình tức thì trước mặt mình . Trong đám người mắt ưng mũi diều hâu đó, nổi bật hơn cả là tía chàng trai đang ở trên một chiếc bục cao . Chàng trai ở giữa tay cầm một ống tre, hai chàng còn lại thì đang cầm một tkhô nóng gỗ nhỏ vào tay, trước mặt là một cái bàn gỗ sơn son kiểu cách trải một tấm địa đồ dài . Vâng! Ba chàng trai . Một chàng áo vàng, một chàng áo trắng và chàng còn lại mặc áo xanh . Nếu thế thì chẳng có gì nổi bật so với một rừng người mặc áo đen, đỏ, xanh bố màu đến là nhức mắt, nhưng điều đáng nói ở đây là cả ba chàng trai, anh nào cũng đạt tiêu chuẩn của một hotboy . Và tất nhiên đã đẹp rạng ngời thế kia, thì chắc chắn phải nổi bật hơn trong đám người "nhìn xa không dám lại gần, nhìn gần lại hỏi là người giỏi ma" là chắc cú .
- Ê bà! Đây là đâu vậy?
Có vẻ như khi nhị bên còn đang yên ổn lặng vì mãi dồn nội lực vào mắt để quan tiền sát động tĩnh của đối phương, Cát Tường là người đã phá chảy bầu không khí yên lặng hiện có Khi lên tiếng hỏi đúng trọng tâm của vấn đề . Sau Lúc quan sát đã khung cảnh trước mặt và ngắt nhéo vào tay mình đến bầm dập để chắc chắn đây không phải một giấc mơ, Lâm Yên mới nhẹ liếm môi một cái, rồi nó bất giác hạ giọng thì thào Khi biết rằng nơi này không phải là ngã tư hàng xanh.
- Biết chết liền? Mới nãy còn là ngã tư hàng xanh, rồi bây giờ lại nghiễm nhiên đứng ở đây mang lại người ta chiêm ngưỡng như vật thể lạ, không lẽ mình lọt vào cái phlặng trường nào đó rồi?
- Bà nói có lý nha! Gần đây có ông Lý Hùng làm cái phyên Tây Sơn Hào Kiệt gì đó . Có Khi nào mình đi nhầm vào đoàn làm phlặng của ổng đang nghỉ giải lao không?
Thấy Lâm Yên hạ giọng thì thào, Đường Sương vốn không quen nói năng thì thầm cũng phải hạ giọng theo Khi thấy nét mặt vô cùng nghiêm trọng của nhỏ bạn mình . Những lời Đường Sương vừa nói vô hình tầm thường đã nhấc được tảng đá nặng nghìn cân trong lòng Cát Tường, vị không biết đây là chốn nào và đám người cổ xưa này thực chất là ai. Phải ha! Chắc chắn đây là phim trường của đoàn Tây Sơn Hào Kiệt rồi, bằng chứng là ai nấy đều ăn mặc như nhau quân lính cổ xưa, lại còn trải địa đồ ra để dòm ngó gì đó kèm theo gươm giáo sáng ngời . Nhất là cách bài trí của gian nhà - nơi mà tụi nó đang đứng - trông vô cùng thanh lịch trọng và cầu kỳ, với những trui kèo chạm trổ tinch xảo vững chắc vươn lên đỡ lấy cả trần nhà . Đúng rồi! Tụi nó đang ở trong đoàn làm phyên Tây Sơn Hào Kiệt! Chắc chắn là như thế rồi . Hèn đưa ra ai nấy đều nhìn tụi nó cứ như thể một sinc vật lạ cưỡi UFO hạ xuống hành tinch trái đất xinch đẹp này . Đã xông vào đoàn làm phyên ổn của người ta, lại đang trúng một cảnh tảo quan tiền trọng, báo hại cả đoàn hỏng cả một thước phim, như vậy không ngạc nhiên tuyệt tức giận thì quả là cao nhân đắc đạo rồi.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Chúng tôi sẽ ra khỏi đây ngay lập tức tức khắc ạ, làm phiền mọi người quá, ha ha.
Cát Tường với tay ấn đầu Lâm Yên và Đường Sương cúi xuống để tỏ ý ăn năn hối lỗi một cách thô bạo, Khi thấy nhì đứa này cứ say sưa nhìn ngắm những bức bình phong óng ánh được dát vàng với một vẻ say mê . Hừ! Chắc lại nghĩ nếu bán được một bức bình phong đó thôi sẽ có được bao nhiêu tiền chứ gì . Tui biết tỏng nhị người quá mà! Cát Tường nhủ thầm vào bụng và lôi nhì đứa bạn xềnh xệch ra ngoài, mặc đến cả nhì la làng chói lói để phản đối sự bạo hành gia đình như thế này.
- Ê ê! Sao lại kéo tui! Tui chưa thấy mặt hoa hậu Thùy Lâm mà.
- Phản đối bạo lực nha!
- "Ba người đứng lại mang đến ta" (tiếng Trung Quốc)
Đang mím môi mím lợi cố hết sức kéo Lâm Yên và Đường Sương ra ngoài để không phá hoại cảnh quay của người khác, Cát Tường giật bắn mình Khi một tiếng quát sấm sét bằng tiếng Hoa vang lên từ phía sau lưng mình . Nhẹ tảo đầu nhìn lại trước nhì đôi mắt mở lớn của Lâm Yên và Đường Sương vì chưng bị tiếng quát ban nãy tác động đến, Cát Tường nhíu mày lại lúc nhìn thấy chủ nhân của tiếng quát như chuông chùa đó, là một nguời đàn ông cao lớn bận áo giáp với hàng lông mày rậm như sâu róm . Chà! Nói tiếng Hoa, lại còn bận áo giáp trông vô cùng hung tợn, nếu thế thì chắc ông này đóng vai Tôn Sĩ Nghị xuất xắc Sầm Nghi Đống gì đó rồi . Cái đoàn làm phyên ổn của ông Lý Hùng chơi thanh lịch thật, mời cả người Hoa chính cống để đóng quân Thanh khô . Còn tía anh "domain authority sáng dáng xinh" trên cơ không biết là ai mà trông cũng oách dũng ra phết, chắc là diễn viên xuất xắc ca sĩ, người mẫu gì đó mới nổi lên đây.
- "Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" ( tiếng Trung Quốc)
Đang săm soi ba anh đẹp trai từ trên bục cao cơ có qua thẫm mỹ gì không mà trông chuẩn không cần chỉnh, Cát Tường giật bắn mình Khi cái giọng lịch sự sảng như chuông chùa của người đàn ông bận áo giáp lại cất lên . Trong giọng nói của ông ta tỏ rõ sự bực bội vì thấy con nhóc này không thèm trả lời câu hỏi, đã thế lại còn nhìn lan man tận đẩu tận đâu phía sau lưng như chẳng coi mình ra cái đinc gì. Về phần Cát Tường, căn cứ vào giọng nói của người đàn ông ấy, Cát Tường thừa hiểu ông ta tức giận chuyện nó đã lờ lớ lơ mình, thế nên nó chỉ biết nhoẻn miệng cười hì hì và huých vào khuỷu tay Lâm Yên một cái, vì trong ba đứa chỉ có Lâm Yên là biết tiếng Hoa bởi đã đăng ký khóa đàm thoại Hoa ngữ từ năm vừa rồi.
- Nè Yên, ổng nói cái gì vậy? Bà ra phiên dịch đi chứ?
Trông thấy nét mặt ngơ ngác của Cát Tường và cái nhún vai của Đường Sương vị không biết người đàn ông kia nói gì, Lâm Yên khẽ hứ một tiếng vì đã bao lần năn nỉ chúng đi học tiếng Hoa với mình mà chỉ tổ phí thêm hơi . Nheo nheo mắt nhìn người đàn ông đang sờ tay lên thanh hao kiếm giắt bên hông để có thể rút ra bất cứ lúc nào, Lâm Yên có hơi chột dạ vào lòng bởi bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ này . Kiếm thật hay kiếm giả vậy ông? Bất cứ vũ khí nào gây cảnh đầu rơi máu chảy tốt có độ sát thương cao đều không thể đùa được đâu nha, đi tù có ngày à...
- Sao vậy Yên? Phiên dịch lẹ đi chớ, ổng nói gì?
- Từ từ, đừng hối! Hối thế sao tui nhớ được...
Trước sự thúc giục của Đường Sương khi thấy nó trù trừ mãi mà chưa lên tiếng thông dịch dọc, Lâm Yên nhăn nhó gắt nhẹ vày lục mãi vào đầu mà cũng chẳng nhớ ra một từ tiếng Hoa nào trước tình cảnh bất ngờ như thế này . Lúc này, người đàn ông có vẻ cũng đã rất tức giận . Đôi mắt lớn cộ như ốc bươu của hắn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Yên, cộng thêm hàng chục người đứng phía sau lưng hắn cũng đưa tay sờ vào đốc kiếm, như hàm ý chỉ cần manh động một chút thôi là tụi nó sẽ bị chém nát như tương tàu . Thánh thần thiên địa ơi! Cái đoàn làm phlặng gì mà hung thần dữ vậy nè?
- À! Ờ... Hế lô... á quên... Ni hảo...
Miệng rủa thầm vào... suy nghĩ, Lâm Yên đưa tay gãi gãi đầu rồi khó khăn lắm mới thốt ra được một câu vị không chắc lắm vốn từ vựng và ngữ pháp của mình . Chẳng biết nó có nói đúng giỏi không mà chỉ thấy chàng trai mặc áo vàng phía sau cười nhẹ một tiếng . Nụ cười đó tuy chẳng biết có hàm ý gì, nhưng lại làm cho khuôn mặt đang đỏ Lâm Yên lại càng đỏ thêm vì vốn tiếng Hoa...không rành . Vốn là một đứa hay tự ái vì những chuyện vụn vặt linh tinc, Lâm Yên không thể thú nhận sự thật với Cát Tường và Đường Sương Khi thấy ánh mắt trông chờ của nhị nhỏ bạn, thế nên nó đành bất đắc dĩ phóng theo ngọn lao giờ đã cất cánh xa quá tầm tay của mình...
- À...ờ... wờ...ái nỉ.. xie xie! Ông có hiểu tôi nói gì không?
Lâm Yên bối rối đan những ngón tay vào nhau và hỏi lại người đàn ông với một nét mặt không được tự tin mang lại lắm . Cái câu "ní hảo" kia có lẽ vì nó nói khó nghe nên ông ta không thể hiểu, nhưng còn cái câu "wờ ái nỉ" nổi tiếng thì có lẽ gàn đến mấy cũng phải hiểu mình đang nói gì . Chả biết người đàn ông có lông mày rậm tê có hiểu nó nói gì hay không mà chỉ thấy ông ta phá lên cười sặc sụa . Phụ họa theo là hàng loạt tiếng cười khả ố khác từ cái đám người đang lăm le tay kiếm phía sau khiến Cát Tường và Đường Sương ngơ ngác, trong những khi Lâm Yên ngượng đến chín nguời vì khi không lại bị người khác cười vào mặt vì cái tội lười học tiếng Hoa như thế này.
- Lâm Yên! Có thật là bà học tiếng Hoa không vậy?
Chứng kiến tình cảnh dở cười dở khóc của Lâm Yên, dù ai có ngớ ngẩn đến mấy cũng phải nhận ra, huống bỏ ra là một đứa nhạy bén như Đường Sương nên chẳng mấy chốc đã hiểu tức thì ra vấn đề mấu chốt là gì . Lên tiếng hỏi Lâm Yên bằng một chất giọng trộn lẫn vẻ nghi ngờ, Đường Sương không tin rằng một đứa đi học tiếng Hoa ba tháng trời như Lâm Yên, mà một ít vốn liếng từ vựng hay câu ngữ pháp bẻ đôi cũng không biết để giờ phải lâm vào tình huống trớ trêu thế . Bị người khác chế giễu, chê cười, đó quả thật là một cảm giác khó chịu nhất trên thế gian này.
- Nè! Đường Sương hỏi kìa . Tui cũng thắc mắc là bà có đi học khóa tiếng Hoa nào như lúc trước khoe với tụi tui xuất xắc không? Nói đi chớ.
- Ai nói không? Dĩ nhiên là có chứ - Đang yểu xìu như bánh bao chiều, Lâm Yên vội vàng vớt vát lại lúc nghe đến Cát Tường hỏi với một khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ - Tui đăng ký học tiếng Hoa bố tháng lận mà?
- Ba tháng? Ba tháng mà một câu bẻ đôi cũng không biết là sao?
- Tại... ba tháng mà tui học có... tía ngày rồi nghỉ hà.
- Ôi tía má ơi!!
Nghe lời thú nhận trước bình minch của Lâm Yên, Cát Tường và Đường Sương không hẹn mà cùng bật lên tiếng kêu thảm thiết trước sự thật quá ư phũ phàng này . Có vẻ như sự thất vọng não nề của tụi nó đã khiến đến chàng trai áo vàng trên cao động tâm, thế nên sau một phút cân nhắc, chàng trai đã từ từ bước xuống bậc tam cấp có phủ một tấm thảm đỏ rồi tiến lại về phía tụi nó với một ánh mắt tinch quái, khiến cha đứa tụi nó bỗng nhiên chột dạ vì cảm nhận thấy có gì bất thường diễn ra tại nơi này.
- Các cô là gián điệp vì quân Lam Sơn...
- Trời! Anh biết nói tiếng Việt hả? Vậy mà không nói sớm, báo hại tôi bị người ta cười vào mặt cho, ác cũng ác vừa thôi chớ .
Trong Lúc chàng trai áo vàng còn chưa nói hết câu, tức thì đôi mắt của Lâm Yên đã mở to và la lên đầy gớm ngạc truớc sự sửng sốt của Cát Tường và Đường Sương . Tên này rõ ràng biết nói tiếng Việt, rành là đằng khác chứ không lơ lớ nửa mùa, khiến Lâm Yên nửa ngạc nhiên nửa bực mình vì đến rằn