Nho giáo (儒教), còn được gọi là đạo Nho giỏi đạo Khổng (Nhơn đạo) là một khối hệ thống đạo đức, triết học xã hội, triết lý giáo dục và đào tạo và triết học chính trị vị Khổng Tử đề xướng và được các môn thứ của ông cách tân và phát triển với mục tiêu xây dựng một làng mạc hội hài hòa, trong các số đó con bạn biết ứng xử theo lẽ đề xuất và đạo đức<1>, đất nước thái bình, thịnh vượng<2><3>. Bạn đang xem: “Lãng nhân” Ronin sẵn sàng có mặt trên thị trường, giá 38.000 USD ![]() Tranh vẽ của Nhật bạn dạng mô tả Khổng Tử, tín đồ sáng lập ra Nho giáo. Chiếc chữ trên cùng ghi "Tiên sư Khổng Tử hành giáo tượng"Nho giáoTên giờ đồng hồ TrungTiếng Trung儒家Phiên âm |
Rujia |
Ju2-chia1 |
<ɻǔ.tɕjá> |
Sy ka |
Yùh-gāa |
Jyu4-gaa1 |
Jû-ka, Lû-ka |
Nyu-kæ |
no kˤra |
유교
Hanja儒教
Yu-gyo |
Jukyō |
Nho giáo cực kỳ có tác động tại ở các nước Đông Á là Trung Quốc, Đài Loan, Nhật Bản, Bắc Triều Tiên, nước hàn và Việt Nam. Những người thực hành theo các tín điều của nho giáo được điện thoại tư vấn là các nhà Nho, Nho sĩ tuyệt Nho sinh.
Trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, Nho giáo, Nho gia (đạo Nho) là 1 thuật ngữ bắt đầu từ chữ Nho, theo Hán tự tự "Nho" tất cả từ "Nhân" (người) đứng ngay sát chữ "Nhu". Nho gia nói một cách khác là nhà Nho người đã học sách thánh hiền, có thể dạy bảo tín đồ đời ăn ở vừa lòng luân thường, đạo lý,... Nhìn tổng thể "Nho" là 1 danh hiệu chỉ người dân có học thức, biết lễ nghĩa.
Tại Trung Quốc, Nho giáo duy nhất từ thời Hán Vũ Đế, trở thành hệ bốn tưởng thiết yếu thống lẫn cả về chính trị cùng đạo đức của trung quốc trong hơn 2000 năm. Từ thế kỷ máy IV, Nho giáo lan rộng ra và cũng khá phát triển ở các nước châu Á khác như Nhật Bản, Triều Tiên và Việt Nam.
Nho giáo nguyên thủy
Kinh Lễ
Bức chân dung cổ độc nhất vô nhị về Khổng Tử vày họa sư Ngô Đạo Tử vẽ vào thời điểm đầu thế kỷ VIII
Cơ sở của nho giáo được hình thành từ thời Tây Chu, đặc biệt với sự góp phần của Chu Công Đán, có cách gọi khác là Chu Công. Đến thời Xuân Thu, thôn hội loàn lạc, Khổng Tử (sinh năm 551 trước Công nguyên) cải tiến và phát triển tư tưởng của Chu Công, khối hệ thống hóa và lành mạnh và tích cực truyền bá các tư tưởng đó. Bởi vì thế mà bạn đời sau coi Khổng Tử là bạn sáng lập ra Nho giáo.
Thời Xuân Thu, Khổng Tử vẫn san định, hiệu lắp và lý giải bộ Lục khiếp gồm bao gồm Kinh Thi, kinh Thư, kinh Lễ, gớm Dịch, tởm Xuân Thu với Kinh Nhạc. Về sau Kinh Nhạc bị thất lạc nên chỉ còn năm bộ kinh thường được điện thoại tư vấn là Ngũ kinh. Sau khi Khổng Tử mất, học trò của ngài tập hợp các lời dạy để biên soạn ra cuốn Luận ngữ. Học trò xuất sắc duy nhất của Khổng Tử là Tăng Sâm, có cách gọi khác là Tăng Tử, nhờ vào lời thầy nhưng mà soạn ra Đại Học. Sau đó, cháu nội của Khổng Tử là Khổng Cấp, có cách gọi khác là Tử tư viết ra cuốn Trung Dung. Đến thời Chiến Quốc, bạo gan Tử chuyển ra các tư tưởng mà về sau học trò của ông chép thành sách mạnh dạn Tử. Tứ sách sau được hotline là Tứ Thư và thuộc Ngũ Kinh phù hợp lại làm 9 cuốn sách chủ yếu hèn của đạo nho và còn là một những cống phẩm văn chương cổ xưa của Trung Quốc. Trường đoản cú Khổng Tử đến mạnh dạn Tử hình thành buộc phải Nho giáo nguyên thủy, có cách gọi khác là Nho giáo chi phí Tần (trước đời Tần), Khổng giáo hay "tư tưởng Khổng-Mạnh". Trường đoản cú đây bắt đầu hình thành nhì khái niệm, Nho giáo và Nho gia. Nho gia mang tính chất học thuật, ngôn từ của nó nói một cách khác là Nho học. Giả dụ xem Nho giáo như 1 tôn giáo thì văn miếu trở thành vị trí dạy học tập kiêm chốn thờ phụng, cùng Khổng Tử biến hóa giáo chủ, giáo lý chính là các tín điều mà những nhà Nho cần được thực hành. Tuy nhiên, đạo nho về cơ bạn dạng không được làng hội xem như 1 tôn giáo do Nho giáo không trả lời những câu hỏi cần thiết mà một tôn giáo rất có thể trả lời. Cho tới hiện nay, nho giáo liệu có phải là một trong tôn giáo chủ yếu thức hay không vẫn là 1 trong đề tài tranh luận.
Mục tiêu của nho giáo nguyên thủy theo sách Đại học tập là:
“ | Đạo học to cốt nhằm phát huy đức sáng, đức tốt đẹp của nhỏ người, thay đổi khiến lòng dân vứt cũ theo mới, quăng quật ác theo thiện, khiến mọi fan đạt tới cả độ đạo đức hoàn thành xong nhất. Bao gồm hiểu được bắt buộc đạt đến hơn cả độ đạo đức hoàn thành nhất thì mới bền chí chí hướng. Chí hướng bền chí rồi, tâm bắt đầu yên tĩnh. Chổ chính giữa yên tĩnh rồi, lòng mới ổn định. Lòng ổn định rồi, để ý đến sự việc mới có thể chu toàn. Lưu ý đến sự việc chu toàn rồi, mới rất có thể xử lý, giải quyết quá trình được thỏa đáng. Vạn vật đều phải sở hữu đầu có đuôi, tất cả gốc bao gồm ngọn. Vạn sự các có bắt đầu và kết thúc. Biết làm vật gì trước cái gì sau, có nghĩa là đã tiếp cận cơ chế của đạo rồi.<4> | ” |
Khổng Tử ước ao đến khu đất Cửu Di nhằm ở, có bạn nói "Ở đó quá lạc hậu, làm thế nào mà làm việc được.". Khổng Tử nói "Có tín đồ quân tử làm việc đó, làm những gì còn không tân tiến nữa".<5> Đây là bốn tưởng nhập thế của Nho gia. Khổng Tử nói: "Đạo quan yếu xa lánh người. Mà lại có bạn muốn thực hành thực tế đạo mà lại xa lánh người, bởi thế thì không thể thực hành thực tế được đạo... Cho nên vì thế người quân tử dùng chiếc đạo lý vốn sẵn có ở tín đồ để giáo dục và đào tạo người, lấy cải sửa có tác dụng chính, giáo dục đào tạo mãi cho đến khi thành tín đồ mới thôi. Tương tự như ta mài giũa cán rìu vậy, trau chuốt đến hơn cả thành cán rìu new thôi. Tín đồ ta có lỗi mà lại biết sửa là được rồi, không xa lánh bọn họ nữa.<6>".
Tống Nho
Bài đưa ra tiết: Tống Nho
Khởi đầu Hàn Dũ cùng Lý ngao (李翱, 772-841) thời đơn vị Đường tất cả những ý tưởng mới bổ sung cập nhật cho nho giáo nguyên thủy của Khổng Tử và mạnh mẽ Tử. Đến thời Tống, Nho giáo tất cả sự cách tân và phát triển đáng kể. Các nhà triết học thời kỳ này như Thiệu Ung, Chu Đôn Di, Trương Tải, Trình Hạo, Chu Hy, Lục Cửu Uyên, nai lưng Lượng... đã đưa số đông khái niệm với triết lý bắt đầu vào Nho giáo tạo cho một phe cánh Nho giáo có không ít điểm khác biệt so với nho giáo nguyên thủy của Khổng Tử và những học trò của ông.
Các học đưa Tống Nho khai quật các văn bản của tởm dịch, Phật giáo, Đạo giáo để giải thích bắt đầu vũ trụ và những nội dung kinh sách của Nho gia. Họ đến rằng quả đât do "lí" (tinh thần) với "khí" (vật chất) tạo nên thành, trong những số đó lí có trước, thuộc về phái duy chổ chính giữa khách quan theo cách phân nhiều loại của phương Tây. Chu Đôn Di (1016-1073) cho rằng xuất phát thế giới là thái cực, thái cực có mặt âm dương, ngũ hành, trời đất, bé người, vạn vật, trước thái cực không có vật hóa học mà chỉ tất cả "lý". Chu Hy (1130-1200) dùng quan điểm lý học để chú giải lại những nội dung của gớm sách Nho học, ví dụ cho rằng nhân nghĩa lễ trí là thể hiện của "lý". Vì chưng vậy, Tống Nho còn được gọi là "Lý học"<7>.
Tống Nho là 1 trong những nỗ lực để tạo nên một hình thức duy lý và vô cùng hình của Nho giáo bằng phương pháp loại bỏ các yếu tố mê tín và thần túng bấn của Đạo giáo và Đạo Phật đã tác động đến Khổng học trong và sau thời nhà Hán <8>. Tín đồ ta cố gắng trừu tượng hóa những quan điểm đạo đức nghề nghiệp của nho giáo thành những khái niệm với mệnh đề triết học. Mặc dù các đơn vị triết học Tống Nho vẫn phê bình Đạo Lão và Phật giáo<9> tuy thế cả nhì tôn giáo này đều có tác động đến Tống Nho. đều nhà triết học thuộc phe cánh Tống Nho đã vay mượn những thuật ngữ và quan niệm từ Phật giáo và Đạo giáo. Tuy nhiên, không y như Phật giáo với Đạo giáo, người đã nhận thức thấy siêu hình học tập như một hóa học xúc tác cho sự cải tiến và phát triển tinh thần, giác ngộ tôn giáo và sự bất tử. Những nhà triết học tập Nho giáo đã áp dụng siêu hình học tập như 1 phía dẫn để trở nên tân tiến một triết lý đạo đức duy lý<10>.
Phong trào phục hưng Nho giáo
Đến ráng kỷ XX, với việc sụp đổ của chế độ quân chủ, đạo nho mất vị cụ độc tôn, thậm chí còn bị diệt trừ ở ngay tại china trong thập niên 1960-1970 lúc Mao Trạch Đông thống trị tịch Đảng cùng sản Trung Quốc. Đến thời điểm đầu thế kỷ XXI, đứng trước việc suy thoái của đạo đức xã hội, đầy đủ giá trị của đạo nho về tu dưỡng, giáo dục và đào tạo con tín đồ dần được đánh giá trọng quay lại và được tác động thành trào lưu tại những nước Đông Á. Trong quá trình toàn ước hóa, sự giao thoa văn hóa Đông Tây diễn ra, những giá trị đạo đức của Nho giáo có thể xem là những giá trị thịnh hành của nhân loại<11>.
Tượng Khổng thánh tại Yushima Seido, Tokyo, Nhật Bản.
Phục hưng nho giáo trong cố gắng kỷ XXI là trào lưu đang lên làm việc Đông Á, nó bắt nguồn từ Trung Quốc và viral ra các khu vực lân cận. Nhiều hội thảo thế giới về phục hưng nền Nho học sẽ được tổ chức triển khai ở Trung Quốc, hàn quốc và Nhật Bản. Tập hợp những nhà nghiên cứu Nho giáo trong khoanh vùng và trên trái đất đã tạo lập Hiệp hội phân tích Nho giáo quốc tế. Trong buổi Hội thảo quốc tế về đạo nho ở nước hàn 2010, một số báo cáo ghi thừa nhận "mặt trái của quá trình Tây phương hóa (nói biện pháp khác là hiện đại hóa) đã khiến cho xã hội Đông Á mất dần dần tôn ti bơ vơ tự, tinh thần xã hội và kết hợp xã hội. Lớp trẻ dần đuổi theo những thứ hào bóng của văn minh tân tiến mà bỏ xa dần những quan niệm hiếu nghĩa, trung chính, tiết độ". Các report này nhấn mạnh giá trị niềm tin của Nho giáo sẽ là quy định hữu hiệu nhằm mục tiêu khôi phục lại cực hiếm đạo đức của làng mạc hội<12>.
Từ năm 2005, lịch trình Bách gia Giảng mặt đường của Đài truyền họa Trung ương trung quốc (CCTV) sẽ khởi xướng trào lưu đọc lại Luận ngữ nhằm mục đích phục hồi đạo đức truyền thống. Ban Quốc học Đại học Thanh Hoa tính ngân sách học phí 26.000 quần chúng tệ mang đến một khóa huấn luyện về đạo đức Nho gia, Đại học tập Phục Đán thu mọi người 38.000 quần chúng. # tệ, và khóa huấn luyện và đào tạo cổ văn ngoài giờ cho trẻ em cũng có học giá tiền rất cao.<13> từ năm 2004 tính đến năm 2020, chủ yếu phủ trung hoa có kế hoạch thành lập hơn 1.000 học viện chuyên nghành Khổng Tử trên khắp trái đất để quảng bá văn hóa truyền thống lâu đời Trung Hoa.<14><15>
Chính phủ trung quốc đã bỏ ra hàng triệu USD đến hai chương trình nghiên cứu và biên soạn Nho tạng trên Đại học Nhân dân và Đại học Bắc Kinh. Bộ Nho tạng sắc xảo của Đại học Bắc khiếp với toàn bô 500 tập dự kiến sẽ xong vào năm 2015. Nhị chương trình soạn Nho tạng nói bên trên là một hoạt động quy tế bào lớn trước đó chưa từng có nhằm hiệu chỉnh và kết tập điển tịch Nho học lớn nhất trong lịch sử vẻ vang Trung Quốc. Đồng thời đây cũng là 1 trong lần tổng kiểm kê di sản điển tịch Nho học trên bài bản toàn ráng giới. Tại hàn quốc và Nhật Bản, nhị đại học bậc nhất là Đại học tập Seoul với Đại học tập Tokyo cũng phần lớn đã thành lập các trung tâm biên soạn Nho tạng riêng với kế hoạch chuyển động quy tế bào lớn. Trong xu hướng nghiên cứu Nho giáo đang ra mắt rất trẻ khỏe trên trái đất hiện nay, nghiên cứu kinh khủng Nho gia bao gồm vị trí quan trọng đặc biệt quan trọng.
Ngày 24 mon 9 năm 2014, chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đang đi đến dự với phát biểu tại "Hội thảo Nho học tập với nền hòa bình và sự cách tân và phát triển thế giới" nhân kỷ niệm 2565 năm ngày sinh Khổng Tử. Đây là lần thứ nhất lãnh đạo tối đa Trung Quốc dự vận động trên. Ông thừa nhận mạnh: tư tưởng triết học phong phú, ý thức nhân văn, cực hiếm đạo đức của Văn hóa truyền thống Trung Quốc là nhắc nhở hữu ích cho câu hỏi trị quốc. Nho giáo là bộ phận quan trọng của văn hóa truyền thống cuội nguồn Trung Quốc, tất cả sức sống thọ dài, chứa đựng các gợi ý quan trọng đặc biệt giúp giải quyết và xử lý những sự việc của loài bạn hiện đại. Các tư tưởng "thiên hạ vi công, nhân loại đại đồng", "dĩ dân vi bản, an dân phú dân lạc dân", "Nhân mang ái nhân, Dĩ đức lập nhân"… rất cần được được thừa kế và vạc huy. Ông nói: nghiên cứu Nho giáo đó là là để hiểu quánh tính dân tộc của fan Trung Quốc, đề xuất hấp thu sức khỏe truyền thống, việc quản trị tổ quốc thời tiến bộ càng cần có sự đưa đường của văn hóa truyền thống truyền thống. Giáo sư Vương Kiệt ngơi nghỉ Trường Đảng Trung ương trung quốc nhấn mạnh: sự du nhập văn hóa truyền thống phương Tây đã khiến dân tộc china dần bị tha hóa, suy đồi về văn hóa truyền thống và đạo đức, Đảng cộng sản trung quốc dần nhận thấy giá trị to to của văn hóa truyền thống lịch sử Trung Quốc, hiểu rõ rằng chỉ có kiên trì nhà nghĩa Mác, thừa kế có phê phán nền văn hóa truyền thống Trung Quốc, kiên trì phép tắc “cổ vi kim dụng”, “dương vi trung dụng” thì mới hoàn toàn có thể thực hiện tại sự nghiệp phục hưng vĩ đại dân tộc Trung Hoa. Sức khỏe cứng (kinh tế và quân sự) khôn xiết quan trọng, nhưng sức khỏe mềm như văn hóa, đạo đức, tín ngưỡng, tinh thần, cực hiếm quan… cũng quan trọng đặc biệt không yếu với một khu đất nước. Nếu quốc gia đánh mất văn hóa, nền tảng đạo đức truyền thống lâu đời thì dù kinh tế tài chính có giàu to gan đến đâu thì cũng không khác gì mất nước, mất dân tộc.<16>
Học viện đạo nho tại tp Andong, Hàn Quốc
Học sinh thâm nhập ngoại khóa tại một học viện Nho giáo sinh hoạt Hàn Quốc
Tại Hàn Quốc, không hề ít người phân biệt rõ rất nhiều giá trị đạo đức lâu lăm của dân tộc bản địa đang mất dần đi. Sau cuộc chiến liên Triều 1950-1953, nước hàn áp dụng khối hệ thống giáo dục chịu nhiều ảnh hưởng của giáo dục phương Tây, đạo nho bị đả kích và bị xem như là lỗi thời. Ông Pak Seok-hong nhấn mạnh vấn đề sự sai trái của khối hệ thống giáo dục đó: câu hỏi quá nhấn mạnh vào học tiếng Anh cùng toán đã chiếm chỗ của các môn học như đạo đức với lịch sử. Ông thấy quốc gia "đang biến thành vương quốc đầy súc vật": fan trẻ chửi bạn già trên tàu, hồ hết đứa con trẻ tự tử nhằm khỏi bị tóm gọn nạt... Sự hòa hợp, kính trọng tín đồ cao tuổi cùng lòng trung thành với chủ với sông núi - gần như đức tính đó nay đã phai nhạt trong người trẻ tuổi Hàn Quốc. Pak Seok-hong nói: "Chúng ta đã chế tạo được nền tài chính mạnh mẽ, cơ mà đạo đức của dân tộc bản địa đang trên bờ vực của việc sụp đổ. Chúng ta phải phục sinh lại nó và các Seowon (học viện Nho giáo) là nơi bạn cũng có thể tìm thấy câu trả lời".<17>
Hiện nay, số lượng học viên Hàn Quốc đến những học viện Nho giáo để học tập nước ngoài khóa càng ngày tăng, lên tới hàng trăm ngàn học viên mỗi năm. Tại đây, học sinh được dạy hồ hết lễ giáo đạo đức nghề nghiệp từ lâu đã không còn xuất bây giờ trường học, từ các việc ăn tối, uống trà tới sự việc thưa chuyện lễ phép với cha mẹ. Theo ông Pak Sung-jin - giám đốc quản lý và điều hành của hiệp hội Seowon non sông Hàn Quốc, có khoảng 150 học viện chuyên nghành Nho giáo ở khắp nước hàn đã mở trở lại các chương trình ngoại khóa tương tự. Ông tin rằng người nước hàn đương đại phải từ bỏ bí quyết nghĩ thiển cận coi nho giáo là "lỗi thời" với cần nghiêm túc học hỏi lại nhiều giá trị tinh thần, bí quyết đối nhân xử núm từ làng hội xưa.<17>
Đại diện đến học giả Hàn Quốc, gs An Bỉnh Chu, Đại học tập Thành Quân quán đã đặt ra lời cảnh báo: “Ngày nay, làng hội đầy giờ kêu cứu giúp phản ánh nỗi lo ngại về sự hoang tàn của nhân tâm. Môi trường bị ô nhiễm, luân lý bị suy đồi, con bạn phơi è nỗi thèm khát truy cầu công dụng và dục vọng. Nội trung khu con bạn hoang tàn, giá lạnh. Quan hệ tình dục giữa người và người chỉ từ là tuyên chiến đối đầu vì lợi ích. Toàn bộ loài tín đồ đang đứng trước nguy hại diệt vong“. Và bao gồm từ những báo động trên, ông đã nêu ra nên trở về những nguyên lý đạo đức cuộc sống thường ngày mà Lý Hoảng (1501-1570), đại sư đạo nho Hàn Quốc đã từng có lần nhắc nhở trong vụ việc tâm học đạo đức. Ở hội nghị quốc tế “Nho giáo với buôn bản hội tương lai” sống An Đông - hàn quốc (10-2001), các giáo sư Pháp, Nga, Mỹ, Anh v.v... đều có ý muốn nghiên cứu và phân tích tư tưởng Nho giáo nhằm mục đích tìm bé đường giải quyết và xử lý những thất vọng trong quan lại hệ bé người, làng hội và nhất là gia đình sinh sống phương Tây trong giai đoạn hiện tại. Bọn họ đều đề cao đạo đức “Nhân”, “Lễ”, "Nghĩa" của Nho giáo.
Trong mấy chục năm quay lại đây, một trong những nhà phân tích Việt phái nam còn nhầm lẫn về bối cảnh xuất hiện, bản chất, nội dung và vai trò của Khổng giáo. Khổng giáo nói riêng và Nho giáo nói chung cần liên tiếp được dìm thức chính xác hơn<18>. Cần phải tiếp thu gồm chọn lọc, để hoàn toàn có thể gạt bỏ những yếu tố xấu đi và sử dụng những yếu tố tích cực và lành mạnh của nho giáo nhằm ship hàng cho việc làm xây dựng vn ngày càng văn minh, giàu đẹp với hiện đại<19>. Tại Việt Nam, Đại học non sông Hà Nội đang khởi động dự án công trình dịch Nho tạng ra giờ Việt<20>.
Năm 2020, khi nuốm giới diễn ra đại dịch COVID-19, các nước châu Âu bị tác động nặng nại trong khi các nước Đông Á khống chế dịch bệnh khá tốt. Cựu đại sứ Pháp tại việt nam (2012-2016), ông Jean-Noël Poirier sẽ có bài viết "Kỷ hiện tượng Nho giáo cùng phi cô quạnh tự châu Âu" đang phân tích<21>:
“ | Rõ ràng là các đất nước châu Á, cụ thể là những nước theo văn hóa Nho giáo cho tới lúc này đã thành công xuất sắc trong việc ngăn chặn làn sóng dịch bệnh đang dự tợn tấn công họ (châu Âu) Ở Việt Nam, việc đảm bảo an toàn tập thể được đặt cao hơn mọi đồ vật khác. Từ do cá thể được xếp sau... Trên Việt Nam tương tự như Nhật Bản, hàn quốc hay những nước phần lớn người Hoa (Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore), bảo đảm an toàn lợi ích của bè phái được bỏ lên trên những quyền cá nhân. Mỗi người đều đồng ý đi bí quyết ly nhì tuần vào một doanh trại quân đội biện pháp nhà mình 30 km, vì sự hy sinh này được toàn bộ mọi tín đồ coi là cần thiết để bảo đảm an toàn sức khỏe cho toàn cùng đồng. Cách thức của nước ta sử dụng sẽ không thể nào được fan Pháp chấp nhận, mang lại rằng trọn vẹn không tương xứng với những giá trị trường đoản cú do cá nhân của chúng ta. Nhưng thiết yếu những giá trị này vẫn tạo đk cho virus lan bao bọc khắp châu Âu. Hiện nay, chắc chắn là rằng các đất nước Nho giáo kể nhở bọn họ một bài học kinh nghiệm xưa cũ: Trước địch thủ, một nhóm người lắp bó, kỷ pháp luật – và nếu gồm thể, được lãnh đạo giỏi – luôn chiến thắng một chỗ đông người các cá thể mạnh ai nấy làm, ko nghe lời bạn chỉ huy. Một bài học kinh nghiệm vĩnh cửu. Một nhận xét thực tế trong phần nhiều mọi lĩnh vực: mệnh lệnh và kỷ chế độ tập thể của các nước Nho giáo, khi được kêu gọi bằng một chế độ rõ ràng, sẽ chiến thắng trước công ty nghĩa cá thể phương Tây. Từ bỏ kỹ nghệ, giáo dục và đào tạo đến an ninh công cộng và ni là sức mạnh cộng đồng, không một nghành nào mà chúng ta không bị quá qua xuất xắc ít nhất bị bắt kịp. Điều nhưng hồi xưa nước Pháp điện thoại tư vấn là "ý thức công dân", chỉ đơn giản dễ dàng là tôn trọng tất cả các chế độ tập thể, vì quyền lợi và nghĩa vụ của toàn dân. Đó không phải là Nho giáo, tuy vậy cũng gần như là thế. Ý thức công dân ni đã bặt tăm tại châu Âu, được thay thế sửa chữa bằng yêu thương sách của vô số những nhóm thiểu số. Nếu không kiếm lại được thỏa hiệp tế nhị giữa ý thức tập thể và không khí cá nhân, đã tạo sự sức khỏe khoắn của họ cho mang đến đầu thập niên 1980, tôi lo rằng bọn họ không còn lựa chọn nào không giống là yêu cầu ngồi nhìn tính kỷ phương tiện của các giang sơn Nho giáo tấn công bại bọn họ (châu Âu) trên mọi lĩnh vực. | ” |
Trong thế giới quan Nho giáo, cả tía yếu tố tổ quốc - mái ấm gia đình - cá nhân đều tất cả liên hệ nghiêm ngặt với nhau. Nho giáo xem cá thể là nguyên tố căn phiên bản nhất cấu thành nên gia đình và làng hội. Sách Đại học tập viết:
“ | Muốn trị quốc giỏi trước hết đề nghị chỉnh đốn xuất sắc gia đình, gia tộc mình. Tín đồ trong gia đình, gia tộc mình nhưng mà không giáo dục và đào tạo được thì sao rất có thể giáo dục được bạn khác... Một nhà thực hiện nhân ái có thể dấy lên toàn nước một phong trào nhân ái. Một nhà thực hiện khiêm nhường, rất có thể dấy lên toàn quốc một phong tục khiêm nhường. Còn ví như một tín đồ tham lam tàn bạo, tất dấy lên cả nước phạm thượng, làm loạn... Nếu bản thân mình bít giấu hầu hết hành vi không phù hợp với đạo trung sản phẩm công nghệ thì sao hoàn toàn có thể giáo dục được tín đồ khác tuân theo đạo trung thứ. Do đó muốn trị nước tốt, trước hết phải chỉnh đốn giỏi gia đình, gia tộc mình.<22> | ” |
Bàn luận về lòng trung thành, Khổng Tử nói "Yêu con mà không dậy con phải chăm chỉ nhọc được ư? Trung cùng với vua mà không khuyên can vua theo đường thiết yếu ư?<23>". Về quan hệ tình dục vua tôi, Khổng Tử viết: “Vua lấy lễ cơ mà đãi bề tôi, bề tôi mang trung mà thờ vua” còn mạnh dạn Tử vẫn bảo Tề Tuyên vương rằng: “Vua xem bề tôi như tay chân, thì bề tôi xem vua như bụng như lòng. Vua xem bề tôi như chó ngựa, thì bề tôi xem vua như bạn lạ trong nước. Vua xem bề tôi như khu đất như cỏ thì bề tôi xem vua như giặc như thù", “Kẻ có tác dụng hại đức nhân call là tặc; kẻ có tác dụng hại đức nghĩa call là tàn. Kẻ tàn, kẻ tặc chẳng qua là 1 trong người thường nhưng thôi. Tôi từng nghe vua Võ vương chỉ giết thịt một fan thường là Trụ nhưng thôi, chứ tôi chưa hề nghe Vũ vương giết vua”. Tuân tử cũng nói: “Tru bạo quốc đưa ra quân, nhược tru độc phu” (Giết một vua tàn bạo tương tự như giết một kẻ ác độc). Sách Đại học gồm câu: "Làm vua thì hết mình tiến hành đức nhân. Làm bề tôi thì hết mình tiến hành đức kính. Làm nhỏ thì không còn mình tiến hành đức hiếu. Làm phụ thân thì hết mình tiến hành đức từ. Cùng fan trong nước tình dục với nhau buộc phải hết mình tiến hành đức tín<24>."
Nhà phân tích Kim Định viết: “…cái bổn gốc của nho giáo là “chí trung”, mà trung là ko cậy dựa, “trung lập nhi bất ỷ cường tai kiểu”. Đó là chủ đạo những bài học dạy học của Khổng tử. Đừng đem hồ hết câu Hán học tập như “trung thần bất sự nhị quân” tuyệt “quân xử thần tử, thần bạt tử bất trung” nhưng mà gán vào mồm ông. Làm cầm là thiếu hụt óc khoa học. Cha ông ta mặc dù về phê bình không đạt cao lắm nhưng mà không làm cho những câu trung bình gửi đẳng cấp trên làm thui chột chí bất khuất”<25> cùng quan điểm, trong bài Cái ảnh hưởng của Khổng giáo nghỉ ngơi nước ta, học trả Phan Khôi tất cả nói: "Ở nam kỳ đây, hạng tầm thường, giỏi lặp đi tái diễn cái câu “Quân xử thần tử, thần bất tử, bất trung; phụ xử tử vong, tử bất vong, bất hiếu”, họ chỉ ra rằng lời thánh nói ra. Nhiều người dân đem hỏi tôi, tôi đề xuất lấy làm lạ. Hoặc trả có, mà tôi xưa nay ít giỏi ôn nhuần lại sách cũ rồi quên đi chăng, chớ theo như chiếc trí nhớ trong đầu tôi, thì câu nầy chẳng có trong sách như thế nào hết, chẳng ông thánh làm sao nói hết, mà chừng như là lời của Lê Tử Trình nói vào tuồng đánh hậu hồi trang bị ba! Đó, một hạng bạn nữa, cứ ù ù cạc cạc, hễ nghe văn bản nho, thấy cuốn sách chữ nho, thì cho là đạo Khổng Tử nghỉ ngơi đó.".
Để theo đuổi mục tiêu lý tưởng phát hành xã hội an hòa, đạo nho nêu nguyên tắc cai quản xã hội như sau:<26>
Thực hiện tại "Chính danh": nghĩa là mọi cá nhân cần nên nhận thức và hành vi theo đúng cương cứng vị, vị thế của mình: vua đề xuất theo đạo vua, tôi cần theo đạo tôi, phụ vương phải theo đạo cha, con cần theo đạo con, ck phải theo đạo chồng, vk phải theo đạo vợ... Trường hợp như mọi tín đồ không chủ yếu danh thì xóm hội ắt trở yêu cầu hỗn loạn.Thực hiện nay "Văn trị - Lễ trị - Nhân trị - Đức trị": Đây là cơ chế có đặc điểm đường lối căn bản của Nho giáo. Văn trị là đề cao cai trị bằng tri thức, bằng sự sáng suốt. Lễ trị là dùng các nghi lễ, các quy tắc trong dục tình giữa bạn và tín đồ để tạo thành một xã hội hài hòa. Nhân trị là trị quốc ưa chuộng nhân ái. Đức trị là cai trị bằng đạo đức nghề nghiệp của bạn lãnh đạo.Đề cao nguyên trung bộ lý vô tư xã hội: Khổng Tử vẫn nói: "Không lo thiếu cơ mà lo không đều, không lo ngại nghèo mà lo dân ko yên". Sự không công bình là mầm mống của náo loạn xã hội.Từ thời nhà Hán, Nho giáo đang trở thành trung trung ương cho việc quản lý xã hội. Nhờ vào đạo Nho, các triều đình ít cần can thiệp vào đời sống của dân, cho những làng trường đoản cú lập hương ước mà gần như là tự trị. Một học giả châu Âu khen người nước trung hoa tổ chức làng hội tốt hơn fan La Mã và đầy đủ đế chế khác. Các kẻ sĩ nghỉ ngơi mỗi làng, tổng, huyện (một vị trưởng lão vào làng, một thầy đồ hay như là 1 vị khoa bảng)... được dân tin, giúp thiết yếu quyền được rất nhiều việc cai trị, giáo dục, hòa giải những vụ kiện, trị bệnh, giữ an ninh. Chúng ta được dân quan tâm hơn cả những quan lại, mà quan lại cũng buộc phải nể họ. Đặc biệt là cứ mỗi lần giang sơn bị họa vong quốc thì lại có hàng nghìn kẻ sĩ Nho giáo chuẩn bị liều mình chống ngoại xâm, ví như chẳng may thua thảm thì chúng ta liền tuẫn quốc chứ không chịu đựng sống nhục. Đã vậy, không chỉ nam giới liều thân hộ quốc khu vực tiền con đường mà phụ nữ ở hậu phương cũng một lòng bình thường thủy để fan nam nhi an tâm ra đi gánh vác mệnh nước, nếu ông chồng hy sinh họ chuẩn bị tuẫn tiết để giữ lòng son. Đó là điểm sáng của những dân tộc thấm nhuần đạo Khổng.
Lễ nghi
Nho giáo vô cùng xem trọng Lễ nghi bởi nó là biểu hiện của một làng hội đương đại và tất cả trật tự<27>. "Lễ" là đều quy tắc mang tính vẻ ngoài được thôn hội thỏa thuận để đãi đằng sự tôn trọng so với người khác, với xã hội hoặc với gần như định chế thôn hội với để cảm nhận sự tôn kính của xã hội. Việc giữ Lễ là một trong những cách tu thân và minh chứng con người biết vâng lệnh những chính sách đạo đức trong quan tiền hệ với người xung quanh<27>. Một xã hội phân vân giữ Lễ là buôn bản hội lếu láo loạn, kém lộng lẫy và suy đồi. Lễ giáo phai lạt cũng là biểu lộ các quan hệ giữa con bạn trong thôn hội đang xấu đi, chưa có người yêu tự thôn hội vẫn suy yếu.<27> Lễ nghi sẽ tạo nên ra một buôn bản hội hài hòa và hợp lý trong đó mọi bạn đều tự tiết chế trong quan hệ giữa tín đồ với người, không nhằm những cảm xúc tiêu cực trở thành hành động mạo phạm, bất kính với người khác<27>. Hữu Tử nói: "Tác dụng của lễ đạt được sự thống nhất, hài hòa và hợp lý mới là xứng đáng quý. Phương pháp trị nước của các bậc vua hiền khô thời cổ kính có chính xác là ở đoạn này: bài toán lớn việc nhỏ tuổi đều tuân thủ nguyên tắc hài hòa. Nhưng bao gồm điều không nên làm: chỉ biết hài hòa và hợp lý là quý, rồi vào mọi bài toán chỉ biết hài hòa, không lấy lễ nghĩa để tiết chế thì việc gì rồi cũng không xong.<28>". Khổng Tử nói "Người quân tử học tập rộng về văn học lại biết cần sử dụng lễ để chế ước, buộc ràng mình đã không lúc nào xa khiếp phản Đạo.<29>". Mỗi xóm hội, từng thời đại đều phải có những nghi thức của riêng rẽ nó nhưng tầm thường quy không xã hội văn minh nào hoàn toàn có thể bỏ đi phần nhiều lễ nghi nhưng chỉ biến đổi đối tượng, mục tiêu hoặc hình thức.
Khổng Tử nói: "Một người không có lòng nhân sao hoàn toàn có thể hành được lễ?<30>". Khổng Tử phê phán hầu hết lễ nghi bề ngoài giả dối. Ông nói "Người đời trước đối với lễ nhạc, coi trọng kết hợp thích đáng giữa nội dung và hình thức thì bị xem như là lạc hậu quê mùa. Fan đời sau so với lễ nhạc, coi trọng bề ngoài hơn ngôn từ thì lại bảo là fan quân tử. Nếu áp dụng lễ nhạc, ta tình nguyện đi theo những bậc chi phí bối.<31>". Khi được đặt ra những câu hỏi về cội của lễ, Khổng Tử trả lời: "Vấn đề của ngươi hỏi thật quá lớn! Lễ nói chung đi kèm với xa hoa lãng giá tiền thì không bởi tiết kiệm. Nghi thức chôn cất mà mong kỳ, lòe loẹt thì không bằng trong lòng thật sự nhức buồn.<32>".
Về vụ việc tang lễ, Tăng Tử nói: "Phải cẩn trọng làm giỏi tang lễ cho bố mẹ khi qua đời; thành tâm, thành ý lúc cúng tế tổ tiên. Được như vậy, dân chúng được cảm hóa, phong tục đạo đức nghề nghiệp của dân bọn chúng ngày một giỏi đẹp cùng thuần hậu.<33>".
Quan hệ buôn bản hội
Theo Nho giáo, trong xã hội có những 5 mối quan hệ cơ phiên bản là: vua - tôi, phụ vương - con, vợ - chồng, anh - em, bạn bè. Để thực hiện xuất sắc 5 mối quan hệ này cần phải có 5 đức tính: nhân, trí, lễ, nghĩa, dũng.<34>
Trong tình dục vua tôi, Khổng Tử công ty trương "Vua sử dụng bề tôi cần theo lễ, bề tôi phụng bái vua đề nghị theo trung.
Xem thêm: Bảng Giá Xe Aston Martin Vantage Amr - Tầm Cao Mới Của Hãng Siêu Xe Anh Quốc
<35>". Nho giáo tôn vinh sự trung thành so với nhà nước quân chủ. Khổng Tử tôn vinh vua Vũ Vương vì khi đã bao gồm hai phần ba thiên hạ vẫn phụng thời triều Ân <36>.Trong những hoàn cảnh, con bạn cần kìm nén cảm xúc, làm chủ phiên bản thân. Sách Trung Dung viết "Khi tình cảm như: vui mừng, hờn giận, nhức thương, khoái lạc chưa biểu lộ ra thì call là trung; biểu lộ ra rồi cơ mà phù hợp, đúng mức thì hotline là hòa. Trung là điều cơ bạn dạng lớn tốt nhất trong thiên hạ. Hòa là chuẩn tắc thịnh hành nhất vào thiên hạ. Trung hòa - nhân chính mà đạt cho tột thuộc thì mọi cái vào trời khu đất đều ở phần thỏa đáng, vạn vật sẽ sinh sôi nảy nở.<37>"
Nho giáo đặt ra quan niệm về Trung dung: "Lời nói và việc làm của fan quân tử thì tương xứng với chuẩn chỉnh tắc trung dung, còn kẻ tiểu nhân thì phản lại trung dung. Bạn quân tử luôn luôn giữ được tâm trạng trung hòa, không nhằm thái quá giỏi bất cập. Kẻ hạ nhân thì không hề lo sợ, nể nả hay e dè ai hết, bắt buộc cách nói năng của và hành động của kẻ tiểu nhân không thái quá thì cũng bất cập.<38>". Tín đồ quân tử yêu cầu giữ trọn đạo Trung dung trong bất kể hoàn cảnh nào<39>. Nói đến đạo Trung dung vào dân chúng, Khổng Tử từng than thở: "Đạo Trung dung này hết sức mực giỏi đẹp. Từ tương đối lâu dân bọn chúng đã thiếu thốn hẳn đạo này.<40>".
Khổng Tử nói "Người quân tử liên minh nhưng không cùng quan điểm. Kẻ hạ nhân cùng cách nhìn nhưng ko hòa hợp. (Quân tử hòa nhi bất đồng, hạ nhân đồng nhi bất hòa)".<41> không nên ân oán giận người không hiểu mình<42>, không sợ hãi người thiếu hiểu biết nhiều ta cơ mà chỉ sợ hãi ta không hiểu người<43>. Nói tới sự giải quyết thù hận, Khổng Tử khen Bá Di, Thúc Tề thường đến quan đều hận thù cũ yêu cầu người oán thù hận họ vô cùng ít<44>. Ghê Pháp Cú của Phật giáo cũng có ý tương tự "Với hận khử hận thù, đời này không có được. Không hận khử hận thù, là định biện pháp ngàn thu."<45> mặt khác phải dùng sự ngay thẳng để báo đáp oán thù thù, dùng ơn tình để báo bổ ân đức<46>. Mình không muốn bị fan khác đối xử cố kỉnh nào thì cũng tránh việc đối xử với người khác như vậy<47>.
Nho giáo khuyên nhủ con tín đồ sống tương xứng với thực trạng và vị thế xã hội của mình. Sách Trung Dung viết: "Người quân tử nên nhờ vào địa vị hiện tại của chính mình mà làm việc, không nên ham các cái ngoài nghĩa vụ của mình... Bạn quân tử ở bất kỳ hoàn cảnh như thế nào đều có thể điềm nhiên tự tại, bình tĩnh tự đắc, không ca cẩm phàn nàn.<48>". Mỗi người đều có vị trí riêng trong khối hệ thống phân công phu động làng mạc hội. Khổng Tử nói "Không ngơi nghỉ vào chức vị làm sao thì đừng bàn tính về chính vì sự của chức vị ấy.<49>". Luận bàn về địa vị và nhỏ người, sách Trung Dung viết "Khi ở vị thế cao, không lăng mạ chèn ép người dưới; lúc ở địa vị dưới, ko nịnh bợ mong cạnh người trên; lúc nào cũng giữ phiên bản thân tức thì thẳng, chẳng cầu mong xin xỏ người khác, được do đó thì bên trên không ân oán trời, bên dưới không trách người, luôn ở vị thế ổn định để ngóng mệnh trời. Còn kẻ tè nhân cần mạo hiểm nhằm theo xua chức vụ, địa vị ngoài tài năng của mình.<50>". Theo quan niệm đạo đức nho giáo thì con fan sống trong làng hội không nên tranh chấp bởi vì danh lợi mà bắt buộc giữ hòa khí, sử dụng lễ nhằm đối đãi với nhau<51>. Khi chưa xuất hiện chức vụ, vị thế thì "Không sợ bi quan vì không có chức vụ địa vị, chỉ bi thảm vì không tài giỏi đức để triển khai tròn chức vụ địa vị ấy. Không sợ bạn khác lừng chừng mình, mà buộc phải cầu mong làm sao có năng lực làm cho những người khác đọc mình.<52>".
Nho giáo tôn vinh sự thành thật. Khổng Tử nói "Con người ta sống được là nhờ vào ngay thẳng. Kẻ ko ngay thẳng tuy nhiên cũng sống được, mà lại chẳng qua nhờ như ý mới kiêng được tai ương đó thôi.<53>". Theo sách Trung Dung "Muốn bạn dạng thân thành thật cũng đều có cách của nó: trường hợp không nắm rõ thế nào là đức thiện, tính thiện thì cũng không thể tu dưỡng cho mình bao gồm lòng trung thực với bạn dạng thân.<54>". Cũng theo Nho giáo, có một trong những người vốn dĩ tự nhiên và thoải mái đã thành thật, một số trong những khác đề xuất rèn luyện bạn dạng thân nhằm trở bắt buộc thành thật bằng cách kiên trì có tác dụng điều thiện, học tập sâu rộng, trông nom kỹ lưỡng, suy xét thận trọng, rành mạch cho sáng sủa tỏ, thực hành thực tế cho thấu đáo<55>. Bài toán nịnh hót bạn khác, giả cỗ hiền lành, cung kính thái quá, đem ân oán hận giấu bí mật trong lòng nhưng hiệ tượng vẫn giả bộ hữu hảo bị Nho giáo đánh giá là hành động xấu. Khổng Tử nói:
"Dùng đa số lời lẽ xuất xắc ho nhằm nịnh hót, làm ưng ý người cùng tỏ vẻ thánh thiện lành, như vậy không phải là người dân có lòng nhân.<56>"... "Những người tiêu dùng lời lẽ gọt giũa ngọt xớt, giả bộ hiền lành, kính cẩn thái quá, loại tín đồ này theo Tả Khâu Minh là rất đáng để sỉ nhục. Khâu ta cũng mang đến là rất đáng sỉ nhục. Đem oán hận giấu kín ở trong lòng nhưng hình thức vẫn giả cỗ hữu hảo với người, loại tín đồ như vậy Tả Khâu Minh cũng chỉ ra rằng đáng sỉ nhục. Khâu ta cũng cho rằng đáng sỉ nhục.<57>:Trong quan lại hệ bạn bè, Tăng Tử nói "Người quân tử dùng tri thức văn chương để tập hợp bạn bè, cần sử dụng sự giúp sức của bạn bè để bồi dưỡng nhân đức"<58>. Tử Cống hỏi về cách đối đãi với bạn bè. Khổng Tử nói "Thành thực tâm ý khuyên bạn, nhẫn nhịn chỉ rõ mọi điều rộng lẽ thiệt, mà chúng ta vẫn không nghe thì thôi, đừng tự bản thân chuốc lấy nhục nhã"<59>.
Nói về cách reviews con người, Khổng Tử nói: "Nhìn kỹ cách tín đồ ta làm, xét tín đồ ta làm vì chưng cái gì, rồi xét kỹ tín đồ ta có sung sướng mà làm cho hay không. Như vậy bạn ta không có cái gì hoàn toàn có thể giấu được, làm thế nào mà che được?<60>". Tử Cống từng hỏi: "Thế nào là bạn quân tử?". Khổng Tử nói: "Trước hết thực hành lời bản thân nói đã, sau bắt đầu nói ra."<61>. Sức lực lao động của mỗi người không tương tự nhau nên công dụng cũng khác nhau<62>.
Khổng Tử nói: "Dám bạo dạn đấu tranh, phê bình, chỉ trích tệ hại, thói hư tật xấu thì tự nhiên họa hại đã tiêu tan.<63>". Về việc phê bình mang lại tế nhị, Tử Du nói: "Phụng cúng vua nếu như chỉ biết luôn can con gián vua thì vẫn chuốc lấy nhục nhã. Đối đãi với bè bạn, nếu cứ luôn luôn luôn góp ý kiến cho bạn thì các bạn sẽ xa mình.<64>". Ngược lại, người mắc sai lạc cũng cần thay thế sửa chữa sai lầm<65>. Một lần có tín đồ chỉ ra sai lạc của Khổng Tử, ông nói "Ta thiệt may mắn, trả dụ có sai trái thì bạn ta cũng biết được"<66>. Mặc dù cũng theo Khổng Tử "Người hoàn toàn có thể cùng rỉ tai được mà lại không nói, bởi thế là bỏ mất người. Fan không hoàn toàn có thể cùng thủ thỉ được mà lại nói, do vậy là uổng mất lời. Tín đồ trí không bỏ mất tín đồ cũng không uổng mất lời<67>".
Nho giáo cũng phê phán tệ bè phái, chia rẽ trong buôn bản hội, xem tinh thần đoàn kết là một trong phẩm chất đạo đức của tín đồ quân tử còn óc bè bạn là tính năng của kẻ đái nhân. Khổng Tử nói: "Người quân tử đoàn kết rộng rãi với phần lớn người, chứ chưa hẳn chỉ kết hợp phe cánh. Kẻ tiểu nhân chỉ biết câu kết phe cánh, chứ lưỡng lự đoàn kết thoáng rộng với những người.<61>".
Thuật lãnh đạo
Nho giáo chủ trương: "Dân vi quý, làng mạc tắc đồ vật chi, quân vi khinh thường (Dân là quý nhất, rồi đến đất nước, cuối cùng mới là vua)". Khổng Tử từng nói "Cao quý cố kỉnh vua Thuấn và vua Vũ! Được cả thiên hạ mà vẫn cảm thấy câu hỏi này không có gì đang vui mừng hoặc kiêu hãnh cả.<68>".
Muốn kẻ thống trị thiên hạ, theo Khổng Tử bạn lãnh đạo phải thiết yếu danh. Tử Lộ hỏi "Nếu vua nước Vệ mời thầy đi làm quan cai quản chính sự, thầy làm việc gì trước tiên?". Khổng Tử nói "Việc trước tiên độc nhất định phải là chính danh đã".<69>
Về việc thống trị bằng nhân nghĩa, sách Đại học viết:
"Người nhân cần sử dụng của cải của chính mình để hoàn thành phẩm đức. Kẻ bất nhân cần sử dụng sinh mệnh của bản thân mình để vơ vét thêm của cải. Chưa từng có bậc vua làm sao yêu điều nhân mà lại dân chúng lại ko yêu điều nghĩa. Trước đó chưa từng có bạn nào hiểu điều nghĩa nhưng mà lại thao tác không hết lòng... Điều này thể hiện rằng: người trị quốc không nên xem gia tài là vốn quý, mà bắt buộc xem nhân tức thị vốn quý.<70>".Nho giáo có quan niệm cai trị bằng nhân nghĩa, bằng phương pháp giáo dục quần chúng. Khổng Tử nói: "Dùng mệnh lệnh lao lý để hướng dẫn chỉ huy dân, sử dụng hình phân phát để làm chủ dân, làm cho như vậy hoàn toàn có thể giảm được phạm pháp, tuy vậy người phi pháp không biết xấu hổ, sỉ nhục. Dùng đạo đức để hướng dẫn, sử dụng lễ nghĩa để giáo hóa dân thì dân đã hiểu được đà nào là nhục nhã khi phạm tội, sẽ cam trung tâm tình nguyện thay thế sai lầm của chính bản thân mình tận cội từ tứ tưởng.<71>". Bạn lãnh đạo ra lệnh cho dân chúng thực hành nhân ái nhưng mà mình lại tàn bạo, thì dân nhất định chẳng nghe theo<72>. Trường hợp bậc thiện nhân lãnh đạo quốc gia, sau một trăm năm có thể cảm hóa kẻ tàn nhẫn thành lương thiện, không đề nghị gì mang đến hình phân phát nữa<73>. Tránh việc gào thét cùng nghiêm nhan sắc mặt để giáo hóa dân chúng<74> vì có thể cướp cờ, đoạt tướng giữa tía quân, nhưng cần yếu cướp giành được chí khí của một tín đồ dân bình thường<75>. Người rất có thể ban ân cho dân bọn chúng và tương trợ chúng sinh không chỉ có là tín đồ nhân nhưng đáng điện thoại tư vấn là bậc thánh nhân<76>. Bạn lãnh đạo phải thuận theo lòng dân, thích mọi điều dân thích và ghét đông đảo điều dân ghét<77>.
Vua Hạ Kiệt bị Nho giáo coi là bài học điển hình nổi bật cho bài toán mất nước vày tàn bạo
Về đạo đức bạn lãnh đạo, sách Đại Học tất cả câu:
"Đức là gốc, gia sản là ngọn. Giả dụ như bỏ gốc mà lấy ngọn, thì đã tranh lợi cùng với dân, cướp bóc tách dân. Trường hợp ở trên phản bội lại lòng dân, chỉ biết phân phát ra những trách nhiệm trái lẽ, chỉ lo tích tụ gia sản châu báu ngọc ngà, thì dân bọn chúng sẽ đối xử lại bởi những điều bội phản nghịch, khiến cho triều đình ngày một khánh kiệt".<78>".Cầm quyền lãnh đạo tổ quốc dựa vào đạo đức nghề nghiệp thì dân chúng số đông quy thuận<79>. Người bề trên ngay thẳng, dù không ra lệnh, tín đồ dưới vẫn làm theo. Người bề trên không ngay thẳng, tuy gồm mệnh lệnh hết sức nghiêm, người dưới cũng chẳng theo<80>, chỉ cần giữ bản thân một giải pháp thành thật, thì thoải mái và tự nhiên thiên hạ sẽ tỉnh thái bình vô sự<81>. Tín đồ lãnh đạo đề nghị tự mình có tác dụng gương cho dân noi theo, chăm chỉ nhọc cùng những quá trình khó nhọc của dân<82>. Nếu người trên bao gồm hiếu với cha mẹ, tôn trọng bậc huynh trưởng, thành thật thương xót kẻ côi cút cô đơn góa bụa, thì quần chúng cũng tự cơ mà noi theo như vậy.<83>. Phải tạo cho dân chúng trọn vẹn tâm phục thế mới gọi là gọi được mẫu gốc của đạo lý<84>.
Khổng Tử nói "Người bề trên coi trọng lễ thì chỉ huy dân chúng tương đối dễ<85>". Trong quan tiền hệ cấp trên với cung cấp dưới thì ý kiến của Khổng Tử là "Người bề trên đối với kẻ bên dưới không khoan thứ rộng lượng, chấp hành lễ không trang nghiêm kính cẩn, cử hành tang lễ không nhức buồn, thương xót, làm thế nào ta rất có thể chịu được?<86>". Tình dục giữa cấp cho trên và cấp dưới chưa hẳn là tình dục một chiều. Tử Lộ hỏi về đạo cúng vua, Khổng Tử nói "Không được lừa dối vua. Nhưng nếu vua không nên lầm, phải rất là khuyên can dù đề nghị xúc phạm đến vua<87>".
Thuật chỉ huy của Nho giáo đề cao những lãnh đạo biết quý trọng tài năng, biết dùng người<88>. Vua Vệ Linh Công là bạn vô đạo mà lại không bị tiêu vong theo Khổng Tử "bởi bởi nước Vệ gồm Trọng Thúc Ngữ giỏi việc ngoại tiếp xúc đãi tân khách, Chúc Đà cai quản tốt việc tế lễ tông miếu, vương Tôn Giả tốt thống lĩnh quân đội. Biết dùng người như vậy thì làm thế nào mà mất nước được?<89>". Yêu cầu dùng bạn nghiêm túc, cẩn thận, biết lo lắng, mưu tính khi đương đầu với các bước để đạt thành công<90>. Nho giáo xem thánh thiện tài là nguyên khí quốc gia, vày vậy "Phát hiện nay người có tài đức mà lại không đề bạt cất nhắc hoặc không trọng dụng, đây là khinh phải chăng người có tài năng đức vậy. Phát hiện kẻ bất lương làm sai trái mà lại không bãi chức, bãi chức rồi cơ mà không đuổi ra vị trí xa xôi hẻo lánh, đây hotline là dung túng cho kẻ ác độc vậy. Ưa thích mẫu mà mọi người ghét bỏ, ghét bỏ cái nhưng mà mọi bạn ưa thích, thế gọi là làm trái bản tính bé người, tai ương nhất định giáng xuống kẻ ấy. Mang lại nên, làm bạn quân tử đề nghị nhớ kỹ đạo lý khủng này: phải phụ thuộc vào trung tín new được thiên hạ, còn ví như kiêu ngạo, phóng túng thì nhất quyết mất thiên hạ.<91>". Khổng Tử nói "Cất nhắc người ngay thẳng bỏ lên trên kẻ tà ác thì có thể biến kẻ tà ác thành ngay lập tức thẳng"<92>.
Người chỉ đạo phải tất cả học vấn mới triển khai tốt các bước của mình. Khổng Tử phản nghịch đối ý niệm của học tập trò ông là Tử Lộ "Làm quan tiền thì có dân nhằm cai trị, bao gồm thần buôn bản tắc để tế lễ, không cần phải chọn kẻ tất cả học làm cho huyện trưởng, sau làm bắt đầu là học.<93>". Bạn lãnh đạo còn buộc phải thấm nhuần đạo Trung dung. Khi còn ở nước Trần, Khổng Tử nói "Về đi! Về đi! gần như học trò của quê hương ta, chí phía thì rất to lớn xa mà câu hỏi làm thì vô cùng giản lược, ko câu nệ tiểu tiết; về văn vẻ đều rất có thể có kết quả khả quan. Nhưng lại họ chả biết xem xét, sửa bản thân theo đạo Trung dung.<94>". Người tự ý làm cho càn, siêng quyền độc đoán hay thủ cựu thì tốt nhất định chạm chán tai họa<95>. Bậc đại trí như vua Thuấn là người ham hỏi han, để tâm cân nhắc cả đều lời thiển cận bình thường, bỏ qua cho số đông ai giãi tỏ điều gì xấu, tán dương những ai đặt ra được điều gì giỏi đồng thời lựa chọn lấy chiếc ở giữa nhưng thi hành<96>. Khổng Tử là người không dựa vào ý riêng biệt của mình, cấm đoán mình luôn luôn đúng, không cụ chấp với vô ngã<97>.
Điều đặc trưng nhất trong việc cai trị thiên hạ là lễ nhạc, điều khoản lệ và văn tự. Nếu nắm vững ba điều này thì không nhiều phạm sai lầm<98>. Sách Trung Dung đưa ra 9 chính sách lớn trong đạo trị quốc là <99>:
Tu dưỡng bạn dạng thân thì đạo đức nghề nghiệp được xác lập.Tôn trọng thánh thiện tài thì không xẩy ra mê hoặc, gàn tối.Yêu quý thân tộc thì chú bác, đồng đội không oán thù hận.Kính quan trọng thần thì các bước ít phạm không nên lầm.Săn sóc quần thần thì kẻ sĩ tận tâm báo đáp.Quan trung tâm đến dân thì dân chúng thực hiện tốt mọi điều bề bên trên đề ra.Khuyến khích bách nghệ cải tiến và phát triển thì vật dụng, hàng hóa mua sắm đủ đầy, sung túc.Trọng đãi người nước ngoài đến nước mình làm ăn sinh sinh sống thì tứ phương quy thuận.Vỗ về chư hầu thì khắp cõi trần sẽ kính phục.Khổng Tử từng nói "Thái Bá là con người dân có đức hết mực. Nhiều lần ông ta đem cõi tục nhường cho người khác, cơ mà không để dân bọn chúng biết mà mệnh danh công đức của mình."<100>. Điều này cho thấy thêm Nho giáo nguyên thủy ước ao xây dựng xóm hội hài hòa, tùy chỉnh thiết lập quan hệ giỏi đẹp thân người kẻ thống trị và dân chúng, đào tạo ra người chỉ huy tài đức chứ không phải là biện pháp của giai cấp thống trị bảo đảm an toàn chế độ chủ yếu trị của họ, thậm chí là Nho giáo rất gần với tứ tưởng về đơn vị nước dân chủ<101>.